Chương 8: Thiên kim chi khu. Chương 9: Huyện lệnh chịu không nổi. Chương 10: Huyện lệnh rất bận. Chương 11: Không thừa nhận. Chương 12: Tiểu người hầu là Huyện lệnh. Chương 13: Nghề cũ luyện lại. Chương 14: Tự sát, hay là bị giết. Chương 15: Dẫn xà xuất động. Chương 16
Giấy phép Môi trường (Công ty TNHH Power Plus Technology (Vietnam) Corp) Số ký hiệu: 445/GPMT-UBND: Cơ quan ban hành: UỶ BAN NHÂN DÂN TỈNH
Diệp Bân cũng không phải nơi này Huyện lệnh, không đáng mù bận tâm, nhưng hắn vẫn không thể không lý, dù sao, nơi này chính là ngày khác sau căn bản, hắn mặc dù không có dã tâm đem Thần Nông Giá hoàn toàn khống chế lại, nhưng ít ra Thần Nông Cốc hắn là không cho phép
Huyện Lệnh Rất Bận! Sách Nói. Huyện Lệnh Rất Bận! Sách Nói. Ba Đường Luân Hồi. Sách Nói. Ba Đường Luân Hồi; Sách Nói. Mù Lòa. Sách Nói. Mù Lòa; Sách Nói. Lòng Tốt Của Bạn Cần Thêm Đôi Phần Sắc Sảo. Sách Nói.
Bình Lăng huyện huyện lệnh chỉ là tượng trưng tính nhượng sai dịch đi xem nhìn, sau liền không giải quyết được gì , kỳ thực hắn cũng rất sợ Phong Cửu người này, đã Phong Cửu không biết sống hay chết, nhưng chỉ muốn hắn không hề ở Bình Lăng huyện xuất hiện là
Đọc truyện Huyện Lệnh Rất Bận! của tác giả Tế Dương Phi Vũ Ta đây rất bận, thực sự rất bận! Ngoài việc khám nghiệm tử thi để phá án còn phải đi theo bảo hộ Đại tiểu thư, bắt phi tặc cùng tấn công
Lịch sử Đảng bộ huyện Thọ Xuân. Tập 1; Tập 2; Tập 3; Lịch sử Đảng bộ tỉnh Thanh Hóa . Giai đoạn 1930-1954; Giai đoạn 1954-1975; Giai đoạn 1975-2005; Bộ máy hành chính. Huyện Ủy; Hội đồng nhân dân; Ủy ban nhân dân. Lãnh đạo UBND Huyện; Văn phòng HĐND - UBND huyện; Phòng
3geMc7. "Đại tiểu thư, hay là vào trong xe ngựa đi." Hách Liên Minh Kính dắt tay Mộ Dung Hi Nguyệt, cảm giác lạnh lạnh như băng, lo lắng nàng bị phong hàn. "Không muốn!" Mộ Dung Hi Nguyệt rất dứt khoát cự tuyệt Hách Liên Minh Kính, tay vẫn nắm tay Hách Liên Minh Kính , mười ngón tay tương khấu, đầu tựa vào vai Hách Liên Minh Kính "Ta đã ở bên trong xe ngựa mười mấy ngày, mệt quá. Hơn nữa chúng ta cứ đi từ từ như vậy thì tốt biết bao." Hách Liên Minh Kính buồn cười giơ giơ lên tay "Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ về kinh hay sao?" "Nếu có thể nắm tay ngươi đi tiếp như vậy, trở về kinh đô có cái gì không được." Trên mặt Mộ Dung Hi Nguyệt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Tiếp theo nhìn Hách Liên Minh Kính mặt đầy bất đắc dĩ, thả tay Hách Liên Minh Kính ra, cả giận nói "Hừ, ngươi có phải không muốn cùng ta nắm tay đi như vậy không?" "Oan uổng a!" Hách Liên Minh Kính hô to oan uổng "Ta lúc nào cũng muốn được nắm tay ngươi như vậy hết." Vội vàng nắm tay Mộ Dung Hi Nguyệt thật chặc "Vậy mới vừa rồi ngươi chẳng phải ghét bỏ ta sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt cả giận nói. "Ta nơi nào ghét bỏ, ta chẳng qua là đang suy nghĩ nếu cứ đi như vậy, e rằng phải đi hơn ba tháng mới có thể đến kinh đô, như vậy thì Thái sư không gặp được ngươi sẽ rất lo lắng, hơn nữa Hoàng thượng cũng sẽ trách tội xuống nha." Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính nói có có lý, cũng không có tức giận nữa, tiếp tục câu cánh tay nàng, cam chịu nói "Vậy, thì trở về xe ngựa thôi." "Ta biết Đại tiểu thư ngươi ngồi xe ngựa rất mệt mỏi, hôm nay chúng ta ráng chịu đựng đi, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian, đến thị trấn rồi ta sẽ kên Ngô thị vệ chuẩn bị cho chúng ta một con ngựa, như vậy vừa không trễ nãi thời gian, cũng không cần ngồi suốt trong trong xe ngựa có được hay không?" Ở bên ngoài Ngô thị vệ từ đầu đến cuối duy trì chân ngôn yên lặng là vàng. "Vậy ta muốn ngươi và ta cùng nhau cưỡi ngựa." Mộ Dung Hi Nguyệt nói. "Được, đến lúc đó ngươi ngồi trước ta ở phía sau ôm ngươi cưỡi ngựa có được không." Hách Liên Minh Kính cưng chìu nói. "Hì hì, cái này thì được." Ở trên đường, một bên vừa xem phong cảnh một bên vui đùa, rốt cuộc hơn một tháng sau ba người họ trở lại kinh đô. Đã lâu không trở về Mộ Dung Hi Nguyệt trước hết đi thăm cha, hơn nữa trước mắt với thân phận hai người bọn họ tạm thời chỉ có thể trước ai về nhà nấy. Mới nghỉ ngơi chốc lát Hách Liên Minh Kính rất nhanh liền bị Hoàng thượng triệu kiến, truyền vào cung. Ngự thư phòng - "Vi thần, Hách Liên Minh Kính ra mắt Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Hách Liên Minh Kính hành lễ, hôm nay lễ nghi của cổ nhân đã rất thuần thục. "Đứng lên đi." "Tạ Hoàng thượng." "Được rồi, mới vừa rồi Ngô thị vệ trở về cung, đã bẩm báo cho trẫm cả rồi, Hách Liên ái khanh xử lý chuyện Trà Sơn tộc tốt lắm. Không chỉ tăng cường giao hảo giữa các dân tộc, còn trừ đi bọn tham ô thối rữa. Trẫm rất vui mừng." Hoàng đế Bắc quốc rất hài lòng gật đầu một cái.
Mộ Dung Hi Nguyệt gạt tất cả mọi người, đeo một cái túi y phục len lén từ cửa sau miếu chạy trốn. Ngoại ô Bắc thành - "Tiểu Quận chúa, ngươi vẫn tới à." Hạ Lan Yên đưa lưng về phía Mộ Dung Hi Nguyệt, giọng nhiều mấy phần than thở cùng không đành lòng. Mộ Dung Hi Nguyệt không biết Hạ Lan Yên lời này là ý gì "Không phải ngươi bảo ta tới sao? Đúng rồi, Hách Liên đâu?" Mộ Dung Hi Nguyệt khắp nơitìm kiếm bóng hình Hách Liên Minh Kính. Hạ Lan Yên xoay người "Hách Liên nàng ở. . ." Đột nhiên bàn tay giương ra, vụt qua trước mắt Mộ Dung Hi Nguyệt. "Nàng ở. . . đâu?" Mộ Dung Hi Nguyệt chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi, đầu có chút choáng váng. Mộ Dung Hi Nguyệt ngã xuống trong nháy mắt, Hạ Lan Yên nhanh chóng tiếp lấy. Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt ngủ mê mang lần nữa áy náy nói tiếng "Thật xin lỗi, tiểu Quận chúa!" Ước chừng mấy ngày sau, ở kinh đô xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Ở vườn rau thôn Tây thành, một đám nông dân như mọi ngày đi hái rau trong vườn để còn đem ra chợ bán. Một nông dân cầm cái cuốc, lúc đang thu hoạch rau cải, phát hiện một tấm bia đá. Tấm bia đá này vừa được đào ra làm kinh hãi toàn bộ kinh đô, ngay cả Hoàng thượng cũng kinh động. Cùng lúc đó bên trong kinh đô không biết là do ai khởi đầu, bắt đầu truyền lưu một bài ca dao "Bắc triều khởi sơ 300 năm, một đời vua một đời thần. Đông phương thiên lang cái tử vi, trên trời hạ xuống báo trước lễ thay thế, ai là thiên tử ai là thần?" Kim Loan điện - Vốn là uy nghiêm thần thánh địa phương, hôm nay yên tĩnh đáng sợ. Thiên tử ngồi trên long y quan sát đại thần quỳ ở phía dưới, con ngươi thâm thúy tràn ngập khí tức nguy hiểm. "Làm sao không có ai trả lời câu hỏi của trẫm!" Nhất thời long nhan giận dữ, tiện tay ném tấu chương xuống, kiềm chế khí tức kinh khủng vừa lan ra toàn bộ Kim Loan điện. Một lão thần cao tuổi ôm kỳ vọng của chúng đại thần, bước ra, quỳ xuống đất khải tấu "Lão. . Lão thần thấy rằng chuyện này thật kỳ lạ... Tấn vương làm sao lại được thánh nhân kêu tên. Như thế nào. . ." Lão thần kia nói một câu, tròng mắt Bắc Sanh liền lãnh một phần, cho đến cuối cùng lão thần sợ hãi không dám nói thêm lời nào, người lại có chút run rẩy. "Thần thấy rằng chuyện này không có lửa làm sao có khói, hôm nay chuyện này đã truyền đi gây xôn xao khắp nơi rồi, đều nói là trời cao báo trước cho Bắc quốc, chuyện này cần phải điều tra kỹ." Lúc này, Tấn vương vội vã chạy tới, quỳ trên đại điện, không ngừng kêu oan uổng "Hoàng thượng, thần đệ oan uổng, nhất định là có người muốn hãm hại thần đệ mới tìm người lấy một tấm bia đá, nói trong nhà thần đệ có giấu long bào. . Thần đệ đối với Hoàng thượng trung thành có trời đất chứng giám, sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này." "Tấn vương không cần phải lo lắng, ngươi vốn là huynh đệ ruột thịt của trẫm, làm sao trẫm có thể tin người ngoài mà hoài nghi thân đệ đệ của mình được."
Ba ngày sau -3Hách Liên Minh Kính bãi đường, toàn thân vô lực tê liệt ở trên bàn. Ta sai rồi, ta thật sai rồi, giáo sư, Hách Liên cũng không dám nói thầy là Diệt Tuyệt sư phụ nữa, lúc này mới làm Huyện lệnh mấy ngày, so với ở trường học giúp giáo sư viết báo cáo cùng thực tập một tháng còn mệt hơn. Vừa xử án, vừa bận bịu bắt súc vật, còn phải nghe một đám bà bác trung niên gây gổ. Buổi tối còn phải len lén học tập chữ ở quốc gia này. Trời ạ, mạng của ta sao lại khổ như vậy!"Khụ, khụ, đại nhân, đại nhân ~" Lý bộ đầu đi tới nhẹ kêu hai Liên Minh Kính không thèm để ý, nằm ở trên bàn, cũng không thèm nhìn lão Lý, bất đắc dĩ truyền ra thanh âm "Lại có chuyện gì, không phải vụ án hôm nay đã giải quyết hết rồi sao. Có chuyện gì ngày mai nói sau, không nên tới quấy rầy ta, Bổn đại nhân bận rộn lắm.""Cái này..." Lý bộ đầu có chút khó xử "Đại nhân, ti chức cũng biết ngài bận rộn, vốn là định ngày mai mới nói với ngài, nhưng là, chuyện này, nếu ngày mai mới nói sợ rằng sau này đại nhân còn bận rộn nhiều hơn.""Rốt cuộc là chuyện gì?" Hách Liên Minh Kính ngẩng đầu."Đại nhân, ngài, vẫn là tự mình xem đi." Lý bộ đầu móc một xấp giấy trong ngực ra, dè dặt đặt bên cạnh Hách Liên Minh Liên Minh Kính nhìn một xấp giấy trước mắt, không thèm liếc mắt một cái, mặc dù mấy ngày qua mình len lén không học chữ ở quốc gia này, nhưng mà con số thì nàng vẫn biết "Bảy lượng? Có ý gì?"Lão Lý không có tiếp lời, lặng lẽ cúi lên tờ thứ hai "Mười hai lượng?" Tờ thứ hai ghi năm lượng...Hách Liên Minh Kính càng xem càng khẩn trương, một chồng giấy, toàn bộ đều có ghi một số tiền."Những thứ này là cái gì?" Hách Liên Minh Kính cảm thấy có chút cổ quái."Cái này, là chi tiêu ba ngày qua của tiểu thư.""Cái gì tiểu thư? Cái gì chi tiêu?" Hách Liên Minh Kính càng nghe càng hồ đồ."Đúng vậy, chính là, ba ngày qua Mộ Dung tiểu thư ở bên ngoài dùng danh nghĩa đại nhân mua đồ thiếu." Lão Lý ấp a ấp úng nói ra."Cái gì!!!!" Hách Liên Minh Kính sau khi nghe xong đề ao âm lượng lên gấp mấy lần. "Lấy, lấy danh nghĩa của ta đi mua đồ thiếu!!!"Lão Lý gật đầu một cái."Ai cho phép nàng làm như vậy, ai cho nàng cái quyền đó!" Hách Liên Minh Kính nổi giận đùng đùng ném mũ quan xuống đất, vỗ bàn, đứng Lý biết đại nhân nổi giận, liền vội vàng nói "Tiểu thư nàng còn cầm.... đại nhân ngài~""Ta cái gì?""Khế ước bán thân của ngài, còn nói ngài chẳng qua là tiểu người hầu của nàng thôi, cho nên hết thảy chi tiêu đều do đại nhân phụ trách."Khế ước bán thân! Hách Liên Minh Kính đột nhiên nghĩ tới khế ước bán thân còn ở trong tay nàng, giọng cũng dịu bớt "Vậy, các ngươi làm sao không ngăn cản nàng lại, mặc cho nàng cầm khế ước bán thân của ta làm xằng làm bậy.""Ti chức chúng ta cũng muốn ngăn, nhưng là, ai dám a!" lão Lý có chút ủy khuất nói. Trường tiên của tiểu thư không có mắt, ai dám tiến lên ngăn cản Liên Minh Kính tức giận không nói ra lời, cái Đại tiểu thư chanh chua thất thường này cố ý gây chuyện mà. Cầm những giấy nợ này lên, vọt vào bên trong thư phòng, chuẩn bị tìm Mộ Dung Hi Nguyệt tính sổ. Lão Lý theo ở phía sau không dám thở mạnh, rất sợ sơ ý một chút sẽ bị vạ vừa vào phòng, chỉ thấy Mộ Dung Hi Nguyệt rất là nhàn nhã thử đồ trang sức vừa mới mua về."Mộ Dung Hi Nguyệt, đây là chuyện gì xảy ra!" Hách Liên Minh Kính cầm giấy nợ hỏi."Hách Liên.. Đại nhân ~ xin ngươi chú ý xưng hô giữa chủ tớ." Mộ Dung Hi Nguyệt tiếp tục chỉnh tới chỉnh lui trang sức trên ngón tay."Được, Đại - Tiểu - Thư!" Đại tiểu thư ba chữ từ trong kẻ răng ép ra ngoài."Đây rốt cuộc là chuyện gì!""Chuyện gì là chuyện gì?"Nhất thời Hách Liên Minh Kính nổi đóa "Ta nói là, ai cho phép ngươi dùng danh nghĩa của ta đi mua đồ thiếu!""Ngươi là người hầu của bổn tiểu thư, huống chi còn thiếu bổn tiểu thư nhiều bạc như vậy, không dùng danh nghĩa của ngươi mua hàng thiếu chẳng lẽ dùng danh nghĩa của thư đồng Liên Nhi nhà ngươi sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt trả lời rất tự Liên Minh Kính hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc "Được rồi, ngươi đã nói như vậy thì mấy ngày nay ngươi nợ ta năm mươi sáu lượng bạc sẽ trừ vào tiền bồi thường, dựa theo thoả thuận trong khế ước bán thân, ngươi phải giảm mười một ngày công cho ta.""Năm mươi sáu lượng này chẳng qua là bồi thường về việc ngươi không làm tròn bổn phận người hầu đối với bổn tiểu thư đó biết chưa!""Cái gì!""Ban đầu ngươi ký kết khế ước bán thân có nói rõ là làm người hầu của bổn tiểu thư, mỗi ngày trả năm lượng, ứng với một năm người hầu, sau đó một ngàn bảy trăm lượng cùng lãi suất sẽ được xóa bỏ hết có đúng hay không?""Cho nên tiền ngươi mua hàng thiếu là năm mươi sáu lượng, theo như ta tính toán là mười một ngày công.""Nhưng mà ba ngày qua ngươi tự hỏi xem có làm tròn bổn phận người hầu hay chưa, có đi theo bên người bổn tiểu thư hay không? Căn bản không làm hết chức trách của một người hầu, ba ngày không thấy bóng dáng, chỉ là một cái cửu phẩm huyện lệnh tép riu thôi, đương kim Thái sư cũng không có bận rộn như vậy. Cho nên khi ngươi bỏ bê công việc mấy ngày nay phải được ghi vào sổ nợ bồi thường cho bổn tiểu thư." Mộ Dung Hi Nguyệt lý trực khí tráng nói."Mới ba ngày mà đã làm thợ mỏ, bồi thường tới năm mươi sáu lượng, lãi suất ngươi tính cao ác!" Cắn răng nghiến lợi nói, có trời mới biết, một cái cửu phẩm huyện lệnh tép riu như nàng một tháng bổng lộc cũng chỉ có năm lượng bạc a."Lãi suất cao? Là do ngươi nợ quá nhiều nên lãi suất mới cao. Từ xưa lãi suất cao hay thấp dựa theo số tiền ngươi vay mượn, có cái gì kinh ngạc, huống chi bổn tiểu thư đối với ngươi chỉ tính lãi suất cao thôi, người khác muốn còn không có tư cách này đâu." Mộ Dung Hi Nguyệt nháy mắt một Liên Minh Kính sau khi nghe xong, nhếch mép một cái."Như vậy nói ba ngày qua chỉ tính lãi suất có năm mươi sáu lượng là Đại tiểu thư đã nể mặt ta rồi phải không?""Không cần quá cảm kích, nếu như không phải là bởi vì nơi này nghèo quá, không có đồ trang sức nào nhìn được, quần áo cũng không tốt lắm, nếu không ta không chỉ tính lãi suất như vậy đâu!""A, a a, vậy ta phải cám ơn trấn Thái Bình quá nghèo, cũng phải rất rất cảm ơn Đại tiểu thư đối với việc ta không làm tròn bổn phận mà nương tay chỉ mua thiếu mười - ba -cửa hàng!""Ai nói ta chỉ mua thiếu mười ba cửa hàng, sáng sớm hôm nay ta đi tiệm may lại nợ thêm một khoản." Mộ Dung Hi Nguyệt rất là kiêu ngạo cầm giấy nợ ở tiệm may sáng nay -Hách Liên Minh Kính nhất thời xuống đất."Đại nhân, đại nhân ~" lão Lý thấy Hách Liên Minh Kính té xuống đất, đẩy Hách Liên Minh Kính một cái "Đại nhân, ngài không sao chứ? "Mà Mộ Dung Hi Nguyệt một bộ dáng không liên đến nàng, tiếp tục xem đồ trang sức mới mua."Ngươi!" Hách Liên Minh Kính có chút chật vật bò dậy chỉ Mộ Dung Hi Nguyệt "Ngày mai theo ta đi công đường, một khắc cũng không được rời khỏi tầm mắt của ta!!!!"Mộ Dung Hi Nguyệt ngầm cười trộm, đây chính là hậu quả của việc dám đối nghịch với ta, bây giờ biết sự lợi hại của bổn tiểu thư hôm sau - -Mộ Dung Hi Nguyệt theo Hách Liên Minh Kính vào công đường, một bộ mặt đầy ghét bỏ nói "Nhìn cái bảng hiệu này, sao mà cũ như vậy. Còn cái bàn kia nhìn một cái là biết không phải loại gỗ tốt. Công đường tại sao lại nhỏ như vậy, còn bốc lên mùi ẩm mốc...""Khụ, khụ" Hách Liên Minh Kính ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói "Ta nói Đại tiểu thư nè, ta chỉ là một cửu phẩm huyện lệnh tép riu thôi. Công đường nho nhỏ này của ta dĩ nhiên kém hơn nhiều những công đường của những vị đại quan ngươi thấy ở kinh thành rồi, đừng có đứng đây chỉ chỉ chõ chõ nữa, tới giờ thăng đường rồi.""Uy - vũ - ""Mang nguyên cáo Lý Nhị vào công đường!"Đi vào cửa là một lão nhân gia ăn mặc giản dị khoảng sáu mươi tuổi, đi đứng có chút bất tiện, Lý thị được con trai út Lý Nhị dìu, chật vật đi vào công thị thấy Huyện thái gia ngồi trên ghế, đang chuẩn bị quỳ Liên Minh Kính liền vội vàng đứng lên ngăn cản nói "Lão nhân gia ngài đi đứng có chút bất tiện không cần quỳ làm gì."Mộ Dung Hi Nguyệt vội vàng tiến lên đỡ lão nhân gia, hướng về phía Lý bộ đầu nói "Còn không mau lấy ghế cho lão nhân gia ngồi."Dạ, dạ." Thấy tiểu thư lên tiếng, lão Lý vội vàng tìm cái ghế cho lão nhân gia ngồi xuống."Thảo dân Lý Nhị bái kiến Huyện lão gia" Lý Nhị sau khi đỡ mẹ ngồi xuống, vội vàng ra mắt Huyện thái gia."Lý Nhị mang mẹ tới công đường là có chuyện gì?""Bẩm quan lớn, thảo dân muốn kiện Lý Đại, chính là đại ca của thảo dân." Lý Nhị nói."Kiện hắn cái gì?""Kiện hắn bất trung bất hiếu! Hoàn cảnh gia đình thảo dân không quá khó khăn, lúc nhỏ sau khi cha qua đời, gia đạo sa sút chỉ để lại một ngôi nhà của tổ tiên, thảo dân vì nuôi gia đình đáp ứng đại ca, đi phương xa làm ăn, để cho đại ca chăm sóc mẹ. Nhưng đại ca hắn lại sợ thảo dân tranh giành nhà của tổ tiên nên gạt mẹ thảo dân là thảo dân ở bên ngoài làm ăn thất bại, thiếu một số nợ lớn, bị quan phủ bắt đi. Mẹ của thảo dân thấy vậy liền đem khế ước mua bán nhà giao cho đại ca. Kết quả sau khi đại ca cầm được khế ước mua bán nhà xong thì lại đem mẹ đuổi ra khỏi nhà, để người một thân không nơi nương tựa ở bên ngoài phiêu bạc, nếu không phải thảo dân trở về kịp, mẹ chỉ sợ cũng...." Nói tới chỗ này Lý Nhị nghẹn ngào."Đại nhân, ngài nên vì mẹ của thảo dân làm chủ ạ."Lý thị cũng rơi lệ theo."Lẽ nào lại như vậy, trên đời vẫn còn có loại con cái như vậy sao, nhất định chính là lọai cặn bã!" Mộ Dung Hi Nguyệt ngồi bên cạnh tức giận Liên Minh Kính vỗ kinh đường mộc xuống một cái "Mau mang Lý Đại vào đây!""Mang Lý Đại ~~~ "Một tên đàn ông trung niên ăn mặc lộng lẫy bị dẫn khi thấy mẹ và em trai,, đầu tiên là cả kinh, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh "Thảo dân. Lý Đại bái kiến Huyện lão gia.""Lý Đại, em trai ngươi Lý Nhị kiện ngươi vứt bỏ mẹ ruột mình, có chuyện này hay không?""Đại nhân oan uổng, đại nhân ~ ""Lý Đại, ngươi còn dám kêu oan." Lý Nhị thấy Lý Đại không thừa nhận, cả giận Đại không để ý tới Lý Nhị tức giận, nhìn Hách Liên Minh Kính nói "Đại nhân, Lý Nhị rõ ràng chính là giận mẹ đem khế ước mua bán nhà giao cho người anh này nên mới lừa mẹ ta bỏ nhà đi. Ta vốn đối xử với mẹ vô cùng tốt, ai ngờ sau khi Lý Nhị trở lại liền xúi mẹ ta bỏ nhà ra đi, làm hại ta tìm ta người khắp nơi mà không thấy.""Lý Đại, ngươi là đang nói dối trắng trợn, cái tên súc sinh này, ta muốn giết ngươi" Lý Nhị nhảy cỡn lên, bóp cổ Lý dịch thấy vậy vội vàng đem Lý Nhị cùng Lý Đại tách thị nghe con lời trai lớn nói, cúi đầu Đại thấy vậy vội vàng hướng Hách Liên Minh Kính tố "Đại nhân, đại nhân ngài thấy vậy được sao, ngay trên công đường mà hắn định giết thảo dân, nhất định chính là coi thường đại nhân, đại nhân mau bắt hắn lại, đem hắn bắt lại.""Đủ rồi, Bổn quan sẽ tự phân xét!" Hách Liên Minh Kính có chút không vui nói, đang định cầm kinh đường mộc lên lại bị Mộ Dung Hi Nguyệt đoạt đi. Mộ Dung Hi Nguyệt cầm kinh đường mộc lên gõ đùng một nháy mắt trên công đường hoàn toàn yên lặng, Hách Liên Minh Kính bị tiếng vang bất ngờ làm sợ hết hồn."Lý Đại, ngươi là đồ cặn bã đã vứt bỏ mẹ mình, hãm hại huynh đệ của mình lại còn dám nói láo trên công đường nữa, nhất định chính là một tên bất trung bất nghĩa bất hiếu. Người đâu đem hắn ra đánh một trăm đại bản cho ta." cầm lệnh bài trên bàn ném nha dịch, nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, không biết có nên nghe theo lời tiểu thư hay không, rồi lại nhìn Hách Liên Minh Kính. Hách Liên Minh Kính chưa kịp nói gì, chỉ thấy Đại tiểu thư lại lên tiếng "Còn đứng bất động ở đó làm gì, còn không mang hắn ra đánh cho bổn tiểu thư, chẳng lẽ muốn nếm thử một chút roi của bổn tiểu thư!"Lúc này mọi người có phản ứng, các nha dịch vội vàng đem Lý Đại đè xuống dưới đất Lý Đại khủng hoảng nói ""Đừng đánh, đừng đánh. Đại nhân, đại nhân thảo dân có lời muốn cùng đại nhân.""Nói.""Ở trên công đường nói không tiện lắm, mời đại nhân ra phía sau công đường nói chuyện.""Có chuyện gì không thể nói ở công đường?""Vì đây là chuyện khó nói mà.""Nếu vậy thì cứ tiếp tục đánh đi." mặc dù Hách Liên Minh Kính luôn luôn chú trọng chứng cớ, phản đối giải quyết vấn đề bằng bạo lực nhưng đối với thứ người như Lý Đại thì cảm thấy nên dạy dỗ hắn một
Huyện lệnh Hách Liên Minh Kính Ta đây rất bận, thực sự rất bận! Ngoài việc khám nghiệm tử thi để phá án còn phải đi theo bảo hộ Đại tiểu thư, bắt phi tặc cùng tấn công Hồng Liên giáo, ngươi nói xem ta có bận hay không?Đại tiểu thư Mộ Dung Hi Nguyệt Bổn tiểu thư ta đây tốt bụng lắm mới cho ngươi làm thủ hạ ở cái huyện nhỏ này, ngươi phải tu mấy kiếp mới được, vậy mà dám chê bổn tiểu thư đây vướng tay vướng chân!Phi tặc Sở Yên Muốn bắt ta, vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay không, trước hết học khinh công đi rồi hãy nói chuyện với chủ Hạ Lan Yên Tiểu Kính Kính, làm một huyện lệnh nhỏ có gì tốt, không bằng theo tỷ đây, toàn bộ Hồng Liên giáo đều thuộc về ngươi.
“Huyện Lệnh Rất Bận” là câu chuyện ngôn tình thuộc thể loại xuyên không, bách hợp của tác giả Tế Dương Phi Vũ. Nhân vật chính của truyện là cô gái Hách Liên Minh Kính. Sau buổi tốt nghiệp đại học, cô bất ngờ xuyên không về thời cổ đại và trở thành huyện lệnh đại nhân. Hách Liên Minh Kính là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, là nữ sinh viên duy nhất chỉ cần 3 năm để hoàn thành khóa học 5 năm. Bởi vậy, cô là niềm tự hào của trường đại học y, là học trò cưng của các giáo sư. Những ngày vừa qua, cô rất bận bịu cho việc tốt nghiệp. Cho đến ngày tốt nghiệp, cô mới đươc giải thoát, không bị áp lực bởi việc học hành và thầy cô nữa. Tuy nhiên, cuộc sống chưa bình yên được bao lâu thì công việc bận bịu, khó khăn mới lại bắt đầu ở một thế giới mới. Sau buổi tiệc liên hoan tốt nghiệp của trường đại học, cô uống rượu say và vô tình phát hiện mình đã xuyên không. Mà hoang mang hơn là người khác lại gọi cô là “công tử”. Nhưng may mắn, mặc dù bề ngoài đã được che dấu hoàn hảo nhưng cô vẫn biết thân thể hiện tại của mình vẫn là nữ nhi. Nhưng tại sao cô lại xuyên không và linh hồn lại nhập vào thân thể kì lạ như vậy?
huyện lệnh rất bận