Trạng thái: Truyện Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai thuộc thể loại ngôn tình kết hợp với xuyên không, truyện có nội dung vô cùng hài hước và có tính giải trí cao của tác giả Luyến Nguyệt Nhi. Nàng đã từ thời hiện đại xuyên không về đây và quay trở lại bên chồng con của mình.
Mẫu áo thun đồng phục được thiết kế có màu xanh YA, cổ trụ polo dành cho các nhân viên Dịch vụ vệ sinh Bảo Tín Phá tại Tp Thủ Đức. Áo được may trên nền vải cá sấu poly co giãn, thoáng khí giúp thấm hút mồ hôi tốt, đặc biệt áo rất dễ làm sạch, và gấp gọn, không bị nhăn hay phai màu sau khi giặt, vì
Cả sân chỉ còn lại Tô Cẩm Châu, lão vương phi, Từ Khiết Nhi, cả nhà Tô. Khinh Lăng, cùng vài sư huynh cùng sư đệ của nàng. Ánh trăng sáng tỏ như ngọc treo giữa màn đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao. phủ cả mặt đất. Nhánh cây lay động, hương hoa lan tỏa say
Thu nhập ròng của anh lên đến 70 triệu USD vào năm 2022. 8. Tom Cruise. Tom Cruise, còn được gọi là Thomas Cruise Mapother IV, sinh năm 1962, tại Syracuse, New York, Hoa Kỳ. Anh là nam diễn viên và nhà sản xuất nổi tiếng nhất của Mỹ. Tom Cruise là chàng trai có ngoại hình đẹp nhất thế
Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai. Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không. Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi. Số chương: 69. FULL. Chương mới nhất: Chương 69: Đại Kết Cục. Cập nhật cuối: 7 năm trước. Xuyên qua tốt, xuyên qua hay, xuyên qua tuyệt vời. Tô Khinh Lăng xuyên về Nam Diệu hoàng triều, sau
Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai - Luyến Nguyệt Nhi ~ Chương 46 To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.
Giữa trai đẹp và trai giàu nên chọn ai? Cái đẹp và sự giàu có không thể tồn tại vĩnh viễn được, có thể anh ta lấy bạn rồi thì giàu hơn hoặc lụi bại đi. Một cô gái thông minh phải biết chọn người đàn ông có nhân cách sống tốt thì tương lai mới bền vững. Anh ta
6xpGuTj. “Này, không phải là bị hù rồi chứ?” Tô Khinh Lăng nhìn thấy bóng dáng lung lay muốn ngã của Dương Phỉ Phỉ thì lập tức dùng khinh công lướt đến đỡ lấy. Không phải chứ? Nếu bị hù cho sợ choáng váng thì cô có cứu cũng vô Phỉ Phỉ lắc đầu, không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào thùng phiếu. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu Tô Khinh Lăng không đến đỡ thì mình sẽ còn thê thảm như thế nào nữa, nhưng cứ nghĩ tới Tô Khinh Lăng cứu mình thì tâm tình của cô ta lại càng thêm phức Khinh Lăng nhìn thấy cô ta như vậy, cảm thấy nên đưa đến bệnh viện sẽ tốt hơn liền quay đầu nói với mọi người “Ai có thể đưa cô ấy đến bệnh viện?” Mọi người đều hồi phục tinh thần, mặc kệ có thích hay không thích Dương Phỉ Phỉ đều bước tới hỏi thăm. Cuối cùng, đại diện trước kia của Dương Phỉ Phỉ là người đưa cô ta đến bệnh những người còn ở lại đều thay đổi ánh mắt khi nhìn Tô Khinh Lăng, sùng bái, kính sợ, nghi ngờ. Thân thủ nhanh như tia chớp vừa rồi thật sự là do Tô Khinh Lăng xuất ra sao?Ngay cả Lãnh Thanh Thu cũng nhịn không được mà suy đoán, mình nhất định phải điều tra thêm về Tô Khinh Lăng này. Bên ngoài đồn đại Tô Khinh Lăng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tô thị, nhưng một thiên kim tiểu thư có kỹ thuật phòng thân không tồi thì không phải là rất quỷ quái hay sao?“Nữ hiệp…” Jaymond bị giật mình cũng kịp phản ứng, đôi mắt xanh thẳm như nước biển loang loáng nhìn Tô Khinh Lăng, khiến cho người ta cảm thấy giống như một chú chó khi nhìn thấy đống xương.“Trời ạ, nữ hiệp, võ nghệ của cô học ở đâu vậy? Thiếu Lâm tự? Hay là phái Võ Đang?” Jaymond chạy đến trước mặt Tô Khinh Lăng, miệng không ngừng hỏi ra một đống vấn đề. Những người khác ngẩn ra, vốn dĩ đang nhìn Tô Khinh Lăng lại chuyển hướng sang Jaymond. Người này có vẻ rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, cư nhiên còn biết đến Thiếu Lâm và Võ Đang. Tuy nhiên bọn họ cũng tò mò về nguồn gốc thân thủ của Tô Khinh Lăng. Hạ Tư Lạc nhìn thấy có tên đàn ông khác dám nhìn chằm chằm vào vợ yêu của mình, núi băng đại nhân lại không vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn Jaymond như muốn “vạn tiễn xuyên tim” hắn kinh Jaymond rất vững, vẫn không biết rằng Hạ Tư Lạc đang muốn giết mình. Những người khác đều cảm nhận ra sự thay đổi của không khí xung quanh, ngay cả Lãnh Thanh Thu cũng thấy khó hiểu khi hắn ta cứ chấp nhất nhìn Tô Khinh Lăng. “Cô Tô, Thiếu Lâm hay là Võ Đang vậy?” Tô Khinh Lăng dở khóc dở cười. Người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ cao lớn, nhưng không ngờ tính tình lại trẻ con như vậy. Hơn nữa cô còn cảm thấy cả người chồng yêu đang run lên vì giận dữ.“Đại thiếu gia đây rất có hứng thú với võ thuật Trung Quốc sao? Vậy anh có thể nhờ cô Lãnh đưa anh đến tham quan Thiếu Lâm tự hoặc phái Võ Đang” Đừng có quấy rối tôi nữa. Jaymond bây giờ cảm thấy rất hứng thú với Tô Khinh Lăng, ngay cả Lãnh Thanh Thu cũng bỏ qua một bên. Hắn ta cứ nghĩ sự lạnh lùng của Lãnh Thanh Thu đã đủ hấp dẫn bản thân mình, nhưng hôm nay gặp Tô Khinh Lăng mới biết thì ra còn có cô gái lợi hại hơn thế nhiều. Tô Khinh Lăng quả thật chính là hiệp nữ trong ảo tưởng của hắn, vừa xinh đẹp lại vừa hoàn mỹ. “Cô Tô thật lợi hại, quả thật chính là nữ hiệp” Hơn nữa còn là một nữ hiệp vừa có tài, vừa có Khinh Lăng trợn mắt, lần đầu tiên có người gọi cô như vậy. +%$!%&*$Lãnh Thanh Thu cùng những người khác nhìn thấy Jaymond yêu thích Tô Khinh Lăng như vậy, biểu cảm đều có chút thay đổi. Lãnh Thanh Thu luôn lấy bản thân mình ra so sánh với Tô Khinh Lăng, mà cô ta luôn thua, điều này làm cho tâm tình của cô ta rất không tốt. Mà những người khác đều di chuyển ánh mắt từ Lãnh Thanh Thu, Jaymond, Tô Khinh Lăng rồi đến Hạ Tư Lạc. Dường như đều dự đoán xem quan hệ giữa bọn họ có ám muội hay không.“Cám ơn đại thiếu gia đã khen ngợi, casting đã hoàn thành rồi đúng không?” Tô Khinh Lăng khó có dịp duy trì được sự kiên nhẫn của mình. “Cứ gọi anh là Jaymond đi” Hắn ta vung tay lên, bộ dạng rất hào sảng. Tô Khinh Lăng nhún vai, nhưng cô có thể tưởng tượng ra sắc mặt chồng yêu đang dọa người ra chuyển hướng sang giám đốc Lưu, cười nói “Diễn viên quảng cáo đã được chọn rồi thì cứ định vậy đi. Lúc chụp hình tôi sẽ đến giám sát, hi vọng mọi người có thể tạo ra một tác phẩm quảng cáo nước hoa cao cấp đầy thành tựu. Dù sao tôi cũng tin rằng chúng ta sẽ làm được điều đó bởi vì cả ba diễn viên đều rất xuất sắc” Hắn ta mỉm cười cùng Lãnh Thanh Thu, Tô Khinh Lăng và Hạ Tư Lạc. “Đương nhiên” Giám đốc Lưu gật gật đầu, trong lòng lại cân nhắc một lát nữa phải đến bệnh viên thăm Dương Phỉ Phỉ. Không phải hắn ta thương hương tiếc ngọc, mà là nhất định phải khiến cho cô ta ngậm miệng lại, đừng tiếp tục gây chuyện bát nháo nữa. “Vậy thì Snow, chúng ta cùng đi đi” Jaymond nhìn Lãnh Thanh Lãnh Thanh Thu cũng không muốn để ý đến hắn, nhưng dù sao hai người cũng từng là bạn học, hơn nữa trước kia Jaymond rất để ý chăm sóc mình. Bây giờ hắn đã để tâm đến Tô Khinh Lăng, cô ta chợt nảy sinh ý muốn tranh đoạt. Do đó, cô ta gật gật đầu. Jaymond đi ra ngoài cùng Lãnh Thanh Thu, nhưng còn quay đầu lại ném cho Tô Khinh Lăng một nụ cười đầy sức quyến rũ, nói “Khinh Lăng, anh chờ xem biểu hiện của em” Những người khác đều nhìn hai người với ánh mắt đầy ám muội.
Thành phố T, trường tiểu học dành cho quý tộc Hoa chuông tan học vang lên, vườn trường vốn im lặng nhất thời trở nên náo nhanh, sau khi giáo viên tuyên bố tan học, một đám học sinh tiểu học lập tức cầm lấy cặp sách, hoan hô xông ra bên ngoài như thủy triều. Đương nhiên, cũng có ngoại Thiếu Lăng đeo cặp sách, chờ cho đến khi học sinh lao ra ngoài gần hết mới chậm rãi rời khỏi.“Hạ Thiếu Lăng, Hạ Thiếu Lăng, bạn chờ một chút” Phía sau, một cô bé xinh đẹp cũng mang cặp sách đuổi Thiếu Lăng cũng không dừng lại, tỏ vẻ như không nghe thấy. Tuy rằng chỉ mới tám tuổi nhưng mười phần đều mang bộ dạng một cậu bé đẹp trai, cũng khó trách các bạn nữ đều thích vây quanh nó.“Này, Hạ Thiếu Lăng, bạn chờ mình một chút thôi” Cô bé cố gắng chạy đến bên cạnh Hạ Thiếu Lăng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như một trai táo đỏ, trông rất là đáng yêu.“Chờ bạn làm cái gì?” Hạ Thiếu Lăng lạnh lùng liếc mắt cô bé một cái, sau đó lại ngoảnh mặt đi.“Chúng ta cùng nhau về nhà đi!” Cô bé nháy đôi mắt to nhìn Hạ Thiếu Lăng, hai má càng đỏ hơn.“Không cần” Hạ Thiếu Lăng thẳng tay cự tuyệt “Mình không thích con gái”“Sao?” Cô bé há miệng thật to “Bạn… bạn thích con trai?” Chẳng lẽ đây chính là Boy Love mà chị hai thường nhắc tới sao?Hạ Thiếu Lăng nghe thấy, một đầu hắc tuyến, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô bé, mắng “Ngu ngốc”, sau đó bước nhanh về phía trước. Thằng bé không thích ở cùng một chỗ với những cô bé ngốc nghếch để tránh cho lây bệnh.“Này, này, Hạ Thiếu Lăng, người ta mới không phải ngu ngốc” Cô bé mất hứng nhếch miệng, sau đó tiếp tục đuổi theo thằng Thiếu Lăng tai không nghe, mắt không thấy.“Hạ Thiếu Lăng…”“Hạ Thiếu Lăng…”Hạ Thiếu Lăng đi ra cổng trường thì lại có một nhóm nữ sinh đứng Thiếu Lăng nhìn nhìn, đầu đột nhiên phát đau. Những nữ sinh này sao lại đáng ghét như thế chứ? Còn tưởng rằng về sau cùng thì có thể tránh được rắc rối, không ngờ bọn họ lại dám chờ trước cổng trường.“Hạ Thiếu Lăng, nhà mình cho xe đến đón, bạn về cùng mình đi” Một cô bé nói.“Hạ Thiếu Lăng, xe nhà mình cũng đến rồi, bạn về với mình đi” Một cô bé khác cũng nói.“Hạ Thiếu Lăng, bạn…”“…”“Câm miệng” Lỗ tai Hạ Thiếu Lăng như bị viêm cấp tính, thật sự nhịn không được mà phải rống lên. Những nữ nhân này cũng quá si tình rồi, sớm biết rằng học ở đây rắc rối như thế thì nó đã nhảy lên cấp hai học cho rồi. Những chị gái nơi đó chắc sẽ không đeo bám nó đâu nhỉ?“Hạ Thiếu Lăng, bạn không cần hét lên như vậy, bọn mình chỉ muốn về cùng bạn thôi” Cô bé quấn quýt với Hạ Thiếu Lăng trong sân trường lúc này, lên tiếng.“Mình không thích đi về với con gái” Hạ Thiếu Lăng nghiêm mặt, thật có vài phần tư vị giống với Hạ Tư Lạc.“Ai da con trai à, mẹ không phải đã dạy con là phải thương hương tiếc ngọc rồi sao? Làm sao lại hét lên với bạn nữ như vậy hả?” Một thanh âm uể oải cất lên, Hạ Thiếu Lăng vừa nghe thấy thì sắc mặt liền thay đổi. Xong rồi, nữ ma đầu đến rồi!“Nhưng mà con trai của chúng ta cũng thật có giá đó, anh nói đúng không, Lạc?” Thanh âm mang theo trêu đùa.“Mẹ, cha, hai người tới đây làm gì?” Hạ Thiếu Lăng vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cặp cha mẹ siêu cấp chói mắt của mình.“Đồ không có lương tâm, cha mẹ đương nhiên là đến đây đón con rồi” Tô Khinh Lăng dựa vào người chồng, nói.“Oa, đẹp quá nha! Thật giống ngôi sao nổi tiếng”Một nhóm nữ sinh nhốn nháo đột nhiên đều mở to hai mắt nhìn khi thấy Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc xuất Thiếu Lăng trương đôi mắt trắng dã, quả nhiên là một đám dở hơi. Nhưng nói thật thì họ đoán cũng đúng một nửa, cha của nó hiện tại đúng thật là đại minh tinh.“Cô chú, hai người là diễn viên sao?”“Chúng cháu có thể chụp một tấm ảnh không?”“…”Nhóm nữ sinh nhìn thấy Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc tỏa ra ánh hào quang, hoàn toàn vứt Hạ Thiếu Lăng sang một thấy lời nói của những cô bé này, Tô Khinh Lăng thật muốn che miệng cười, không, là điên cuồng cười. Thật sự là một đám con nít dễ thương.“Em gái, cô chú không phải diễn viên đâu, cô chú chỉ là cha mẹ của Hạ Thiếu Lăng thôi” Con trai không phải đã gọi bọn họ lúc nãy rồi sao?“Oa, Hạ Thiếu Lăng, mẹ bạn thật xinh đẹp nha, cha của bạn cũng thật đẹp trai” Nhóm nữ sinh vừa nghe, lại vây xung quanh Hạ Thiếu Lăng. Chẳng thể trách cậu ấy đẹp trai như vậy, thì ra cha mẹ đều không phải đẹp bình Thiếu Lăng lại trở mình mắt trợn trắng, nếu bọn họ biết rõ con người của nữ ma đầu, bọn họ nhất định sẽ không nói như vậy.“Cha mẹ, chúng ta đi thôi” Thằng nhóc đi về phía hai người, nó nghĩ rằng nếu để có người phát hiện thân phận của cha nhất định sẽ nảy sinh phiền phức.“Chào các em gái nhé!”Tô Khinh Lăng vẫy vẫy tay, sau đó một tay ôm lấy cánh tay chồng, một tay nắm chặt tay con trai, một nhà ba người chậm rãi đi đến chiếc BMW bên đường, lên xe, rời khỏi.“Hạ Thiếu Lăng thật hạnh phúc nha!”“Đúng vậy, mẹ bạn ấy thật hiền”“…”Đám nữ sinh quả thật bị Tô Khinh Lăng mê hoặc.…“A, con trai, đó đều là bạn gái trong lớp con sao? Thật thú vị” Tô Khinh Lăng nhìn từ kính chiếu hậu, thấy nhóm nữ sinh bắt đầu giải tán, cánh tay khẽ giơ lên che miệng trộm vị chỗ nào? Thật phiền!Hạ Thiếu Lăng trợn tròn mắt, nhìn thấy mẹ mình đang mỉm cười giống mấy nhân vậy gian xảo trong anime, cả người đều nổi da gà.“Mẹ, mẹ đừng cười như vậy nữa, thật gian xảo”“Tiểu tử chết tiệt, dám nói mẹ con như vậy” Tô Khinh Lăng vỗ đầu con trai “Cái này gọi là tao nhã, con có hiểu hay không?”Tao nhã? Tha thứ cho nó khi không biết thưởng thức.“Cha mẹ, hôm nay sao hai người lại đến đón con?” Bọn họ phần lớn đều không xuất hiện ở trường học.“Tâm tình tốt” Quả nhiên, câu trả lời của Tô Khinh Lăng thiếu chút nữa khiến Hạ Thiếu Lăng hộc máu.“Con biết mà” Nó nói thầm.“Nhưng mà con trai này, con cũng có giá quá đó, quả thật có phong thái của cha con trước kia” Tô Khinh Lăng nhìn con trai mỉm Tư Lạc nghe thấy lời mẹ mình nói liền quay đầu nhìn cô một cái.“Chồng, em đâu có nói sai” Tô Khinh Lăng chuyển mục tiêu đến chồng mình “Cái gì mà quận chúa nè, đệ nhất mỹ nhân nè, không phải đều cuối đầu dưới gấu quần anh sao? Tuy nhiên bọn họ cũng không qua cơ em được…” Cô cười đắc Tư Lạc cùng con trai đồng thời quay đầu lại, làm như không thấy.“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Nhìn thấy không phải đường về nhà, Hạ Thiếu Lăng hỏi.“Đi ăn cơm” Giọng điệu của Tô Khinh Lăng lại mang vẻ đương Thiếu Lăng trợn trắng mắt, nó tuyệt đối không muốn hỏi mẹ bất kỳ điều gì nữa.
Lãnh Thanh Thu cùng Tô Khinh Lăng nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang theo sự tự tin. Thế nhưng hơn hẳn với Lãnh Thanh Thu, biểu cảm của Tô Khinh Lăng càng thêm khoa trương, càng thêm kiêu ngạo. “Thanh Thu hát trước đi” Tô Khinh Lăng nói với Lãnh Thanh Thu. Hãy để cho cô biết một chút xem băng sơn mỹ nhân có giọng hát tuyệt như thế nào. Lãnh Thanh Thu gật gật đầu, nói với Ngọc Thanh đang giữ romote điều chỉnh bài hát. “Chỉnh giúp tôi bài Chỉ mong mãi bên anh’ của Vương Phỉ, cám ơn”Ca khúc của Vương Phỉ? Mọi người nghe thấy lời nói của Lãnh Thanh Thu đều nhíu mày kinh ngạc. Giọng điệu của Vương Phỉ luôn rất độc đáo, không biết Lãnh Thanh Thu có thể hát ra cảm nhận giống như Vương Phỉ hay không? Nếu hát không giống, chỉ sợ bức tranh có hổ đẹp đến thế nào cũng chỉ có kết quả của khuyển 1 mà thôi.1 Khuyển Con chó. Tô Khinh Lăng ngồi bên cạnh Hạ Tư Lạc, đầu tựa vào bờ vai của hắn. Nhìn Lãnh Thanh Thu đang đứng đó, cô ta quả thật rất xinh đẹp, nhưng Tô Khinh Lăng cô sẽ không bao giờ nhận thua. “Thanh Thu, hát được rồi đó!” Ngọc Thanh nói với Lãnh Thanh Thu. “Cám ơn” Lãnh Thanh Thu gật gật đầu, sau đó liền đứng ra giữa sân khấu. Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, cũng không có diễn cảm gì khác. Thản nhiên như vậy, thanh âm chầm chậm tiết ra từ trong miệng cô ta. Mặt trăng có tự bao giờ? Nâng ly hỏi trời xanh Không biết rõ ngày và đêmBây giờ là năm nào… Mọi người đều bất ngờ, giọng nói của Lãnh Thanh Thu thanh thanh lãnh lãnh nhưng lại hát rất hay bài Chỉ mong mãi bên anh’ này. Bọn họ như được tận mắt nhìn thấy một người lạnh lùng nhưng đầy cảm xúc. Hơn nữa người đang hát lại là một băng sơn mỹ nhân, ngay cả bài hát cũng mang đến hương vị mới rồi! Lão mẹ yêu nghiệt đã gặp phải đối thủ. Hạ Thiếu Lăng nhìn Lãnh Thanh Thu đang cất giọng hát, trong lòng nhịn không được mà thở dài. Người phụ nữ này nằm ngoài suy tính của nó, nhưng mà như vậy cũng tốt, có lẽ xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ mới có thể khiến cho mẹ cảm thấy hứng thú, cũng có thể khiến mẹ chuyển sự chú ý lên người khác, không còn ngược đãi’ nó và cha nữa… Nghìn dặm cùng thiền quyên…2 Thiền quyên Từ ngữ được ví như mặt trăng, như một người con gái xinh đẹp. Một câu cuối cùng của Lãnh Thanh Thu, trong phòng nhất thời vang lên một mảnh vỗ tay nhiệt liệt.“Hay, Thanh Thu, không ngờ cô hát hay như thế”Trần đạo diễn nhịn không được mà khen ngợi, có lẽ sau này có thể sắp xếp cho cô ấy một vai diễn là ca sĩ cũng được.“Đúng vậy, Thanh Thu thật sự khiến cho chúng ta bất ngờ”Những người khác cũng sôi nổi tán Thanh Thu cười cười, sau đó ánh mắt chuyển dời về phía Tô Khinh Lăng, khẽ nhếch môi nói“Cô Tô, đến lược cô” “Đúng vậy, Thanh Thu đã khiến chúng tôi bất ngờ, phải xem xem Khinh Lăng sẽ còn mang đến bất ngờ thế nào nữa” Những người khác cũng nhìn về phía Tô Khinh Lăng, nhưng không ít người đã âm thầm nghĩ rằng lần này cô đã Thiếu Lăng cũng nhìn mẹ mình, sau đó đột nhiên chạy tới hôn lên mặt Tô Khinh Lăng. “Mẹ lợi hại nhất, con ủng hộ mẹ” Hạ Tư Lạc nhìn con trai một cách ngạc nhiên. Hắn biết con trai mình ghét nhất là bị người khác xoa mặt nó, cũng không thích chủ động thân mật với người khác, ngay cả bình thường cũng rất ít khi bọn họ hôn được nó. Thế nhưng hôm nay nó có thể chủ động hôn mẹ nó trước mặt nhiều người như vậy, thật sự rất đáng ngạc nhiên.“Ôi con trai, mẹ con đương nhiên là lợi hại nhất rồi” Tô Khinh Lăng cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô chỉ cúi đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hôn lên vài cái. Hạ Thiếu Lăng bĩu môi, cảm thấy lúc nãy mình bị điên rồi. “Khinh Lăng, chị thật hạnh phúc” Nhìn thấy tình cảm mẹ con ngọt ngào giữa Tô Khinh Lăng và Hạ Thiếu Lăng, nhóm diễn viên nữ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. “Đương nhiên” Tô Khinh Lăng ngẩng đầu, biểu tình đắc ý khiến cho người ta rất muốn đạp cho cô một cước.“Khinh Lăng, cô muốn hát bài gì?” Trần đạo diễn nhìn Tô Khinh Lăng. Hắn ta đã từng nghe giọng hát của cô cho nên càng thêm chờ mong biểu hiện của cô lúc này. “Tôi cũng muốn hát một bài của Vương Phỉ” Tô Khinh Lăng ngoắc ngoắc tay với Ngọc Thanh, nói tiếp “Bản Thôi miên’ của Vương Phỉ, thank you!” “Được” Ngọc Thanh nghe thấy liền nhanh tay chọn bài Thôi miên’ của Vương Phỉ cho Tô Khinh vừa lên, mọi người đều thầm nghĩ Tô Khinh Lăng không thể hát được hương vị độc đáo như Vương Phỉ. Thanh âm lãnh lãnh thanh thanh của Lãnh Thanh Thu lúc nãy lại vô tình rất thích hợp với bài Chỉ mong mãi bên anh’. Thế nhưng không ai biết rằng Tô Khinh Lăng có thể hát thành công bản Thôi miên’ này hay không. Tô Khinh Lăng đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của mọi người. Cô nhếch đôi lông mày xinh đẹp, biểu cảm kiêu ngạo quen thuộc lại xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô. Tô Khinh Lăng nháy mắt với Hạ Tư Lạc một cái, sau đó liền che giấu đi biểu cảm đó, nhanh chóng không còn là một Tô Khinh Lăng đầy kiêu ngạo nữa, loáng thoáng như một Vương Phỉ khi hát bài Thôi miên’ Thanh Thu luôn ngồi đó nhìn Tô Khinh Lăng, khi nghe thấy cô muốn hát bài của Vương Phỉ thì cũng rất kinh ngạc. Sau đó cô ta mang theo vài phần không cho là đúng, bởi vì cô ta nghĩ với cá tính kiêu ngạo của Tô Khinh Lăng thì cho dù tiếng ca có ở dạng nào cũng không thể hát ra cảm giác độc đáo như Vương Phỉ. Thế nhưng, rất nhanh sau đó đã khiến cô ta phải há to miệng kinh ngạc. Hương vị ổ bánh ngọt đầu tiên Trò đùa an ủi trong giây phút đầu tiênÁnh mặt trời lặn dần sau núi… Ánh mặt trời lặn dần sau núi… Ly kem tan chảy Hương vị ổ bánh ngọt thứ hai Trò đùa an ủi trong giây phút sau đó Gió nổi… Gió nổi… Bỏng ngô nổ to Thanh âm của Tô Khinh Lăng vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn. Bộ dáng càng thêm kinh ngạc so với vừa nãy khi nghe Lãnh Thanh Thu hát bài Chỉ mong mãi bên anh’. Làm sao có thể? Nữ vương kiêu ngạo làm sao có thể hát ra được giọng điệu như vậy? Nếu không phải Tô Khinh Lăng đang hát trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không tin. Phảng phất rất giống Vương Phỉ, quá giống… không, phải nói là hoàn toàn giống. Loại cảm giác có chút đê mê, có chút riêng biệt…Từ đầu tới cuối Lần sau tiếp nối lần trước Lần sau lại tiếp nối lần trước Có hoang phí hay không? Những chữ cuối cùng biến mất từ trong miệng cô, toàn bộ căn phòng vẫn chìm trong im lặng. Sau đó, mọi người lập tức vỗ tay, chấn động như sấm đánh.“Hay quá! Quá tuyệt vời!” “Khinh Lăng, chị giỏi thật đó”
Phòng VIP, khách sạn Nhĩ Đốn. Cửa sổ sát đất được che bởi một tấm màn được trang trí theo phong cách Châu Âu, trong phòng chỉ có ánh sáng vàng nhàn nhạt của ngọn đèn, điều này càng khiến cho không khí tăng thêm phần ám muội cùng kiều diễm. Trên chiếc giường to, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, trông như một đôi rắn đang kỳ động dục. Giọng rên rĩ kiều mị của nữ cùng âm thanh thở gấp của nam, không ngừng vang lên. Khoảng chừng nửa tiếng sau, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, thân thể nặng nề đè lên người của người phụ người đồng thời hít thở dồn dập, cho đến khi không khí dần yên tĩnh trở lại thì người đàn ông mới rời khỏi thân thể người phụ nữ, lăn sang một bên nằm vật xuống. Thân người hắn ta có chút phát phì, dưới ánh đèn nhàn nhạt có thể nhìn thấy chiếc bụng mỡ to như một người phụ nữ mang thai ba bốn tháng. “Giám đốc Lưu, anh hài lòng không?” Người phụ nữ, đúng là Dương Phỉ Phỉ. Ngón tay của cô ta di chuyển vẽ thành những vòng tròn trên lồng ngực trần truồng của hắn ta, đôi mắt híp lại, mỵ lực còn sót lại sau khi kích tình càng khiến cho lòng người khó chịu. Người đàn ông được gọi là giám đốc Lưu đưa tay nắm chặt bàn tay đang làm loạn của cô ta, nghiêng đầu cười đến ám muội. “Bảo bối, câu này phải là anh hỏi em mới đúng. Em hài lòng không?” “Giám đốc Lưu…” Dương Phỉ Phỉ ra vẻ thẹn thùng, thanh âm kéo thật dài làm cho đùi người ta phải mềm nhũn. Giám đốc Lưu nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại như đang cất giấu sự khinh miệt đối với Dương Phỉ Phỉ. Hừ, người phụ nữ này trước kia còn giả bộ thanh cao, bây giờ không phải cũng bò lên giường của hắn ta như vậy sao? Thế nhưng hắn ta vẫn không biết mục đích của cô ta là gì. “Bảo bối, em muốn cái gì?” Tay hắn ta nâng cằm Dương Phỉ Phỉ, giống như đang dịu dàng hỏi han. Đối với những người phụ nữ đã cho hắn ta cảm giác khoái hoạt, hắn ta không tiếc những món quà tặng đáp lễ. Huống chi bây giờ hắn ta còn cảm thấy có chút hứng thú đối với Dương Phỉ Phỉ này, trước khi không còn hứng thú với cô ta nữa, hắn ta đương nhiên sẽ muốn giành cho cô ta một chút ngon ngọt.“Giám đốc Lưu, người ta có muốn cái gì đâu” Dương Phỉ Phỉ làm ra vẻ từ chối khéo, nhưng ánh mắt kia lại không che dấu được sự đắc ý. Quả nhiên mọi chuyện đang diễn ra theo hướng cô ta mong muốn.“Không muốn gì sao?” Giám đốc Lưu làm sao không nhìn ra sự dối trá trong ánh mắt cô ta. Hắn ta cố ý nói “Bảo bối thật ngoan, lần này thôi vậy, lần sau anh sẽ tặng quà cho em”Dương Phỉ Phỉ vừa nghe, nụ cười trên mặt liền cứng đờ. Cô ta sợ rằng tự mình phá hỏng mọi chuyện cho nên liền đưa tay sờ sờ hắn ta, nói “Quà tặng, Phỉ Phỉ có thể không cần. Thế nhưng nghe nói giám đốc Lưu hiện tại đang là người phụ trách phần quảng cáo của nhãn hiệu nước hoa LOVE đúng ko?” Giám đốc Lưu cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao Dương Phỉ Phỉ chủ động yêu thương nhung nhớ mình, thì ra là vì chiếc vé quảng cáo lần này. Thế nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng còn giống như lúc trước, nói trắng ra thì cô ta chỉ là một diễn viên hết thời, đương nhiên không cam lòng, muốn “Đông Sơn tái khởi” mà thôi. Mà bản thân hắn ta lại chính là tấm ván vô tình được cô ta vớ phải. “Sao? Bảo bối cảm thấy có hứng thú với kế hoạch quảng cáo của nước hoa LOVE à?” Giám đốc Lưu nhìn cô ta, ra vẻ khó hiểu. “Giám đốc Lưu” Dương Phỉ Phỉ lại làm nũng “Anh cũng biết Phỉ Phỉ chính là một diễn viên mà, lần quảng cáo này đương nhiên người ta cũng muốn có cơ hội thử vai…” “Vậy sao? Bảo bối rất xinh đẹp nè, vóc người cũng rất quyến rũ nè. Lần quảng cáo này cũng không phải là không thể” Giám đốc Lưu tiếp nhận đề tài. “Cám ơn giám đốc Lưu đã khích lệ” Dương Phỉ Phỉ đắc ý “Vậy anh nói xem, em có thể nhận một vai trong kế hoạch quảng cáo lần này không?” “Quả thật không phải là không thể, nhưng mà…” “Nhưng cái gì?” Dương Phỉ Phỉ nghe thấy hắn ta chần chừ, nghĩ rằng mình còn chưa cho đủ ngon ngọt. Cô ta nhanh chóng nhích thân thể trần truồng của mình đến, bàn tay không ngừng vẽ vẽ vài vòng ngay vị trí mẫn cảm của hắn ta. “Giám đốc Lưu đã là người phụ trách chính của chi nhánh bên Trung Quốc, ai chụp hình quảng cáo còn không phải do một câu nói của anh sao?” Thuốc mê cũng cần phải có người chuốc. “Đúng là thế, nhưng người tham gia quảng cáo lần này lại do tổng công ty bên kia chỉ định” Giám đốc Lưu nói chính là sự thật. “Sao chứ?” Dương Phỉ Phỉ ngồi bật dậy, chiếc mền mỏng trước ngực rơi xuống, hai bầu ngực no căng trong phút chốc đập vào tầm mắt của giám đốc Lưu. Thế nhưng lúc này cô ta cũng không quan tâm, chỉ là trợn to mắt không thể tin điều mình vừa nghe thấy. “Làm sao có thể? Nếu như do chính tổng công ty bên kia tuyển định thì còn phải thử vai làm gì?” Không phải chuyện này chính là trêu chọc những diễn viên tham gia thử vai lần này sao? Hơn nữa nếu thật là do tổng công ty tuyển định, há không phải bản thân cô ta cho tên đàn ông thối tha này ăn một bữa miễn phí à? Trong lòng cô ta tràn đầy giận dữ. “Đúng vậy. Thế nhưng quảng cáo lần này cũng có chút đặc biệt, nó được chia làm nhiều phần. Thế cho nên diễn viên tham gia quảng cáo chính tuy được tổng công ty tuyển định, nhưng vẫn cần những diễn viên đóng vai phụ”“Nói cách khác thử vai chính là để chọn lựa diễn viên phụ?” Dương Phỉ Phỉ không ngờ mình xuất ra một cái giá lớn như vậy chỉ để tranh giành một vai phụ. Cô ta tức giận, nhưng không ngờ nhận ra bản thân mình lại có thể bình tĩnh như thế. “Có thể coi là như vậy” Giám đốc Lưu gật đầu. “Thế diễn viên chính được chọn là ai? Giám đốc Lưu có thể lộ ra cho người ta một chút không?” Dương Phỉ Phỉ muốn biết ai lại có thể may mắn như vậy.“Cái này sao…” Giám đốc Lưu chần chừ. Trước khi quảng cáo được đóng máy thì nội dung vẫn phải giữ bí mật, nếu mọi chuyện bị đồn ra ngoài thì hắn ta cũng không thoát khỏi liên can. “Giám đốc Lưu, anh nói cho người ta biết đi. Phỉ Phỉ nhất định sẽ không nói cho ai khác cả” Dương Phỉ Phỉ lại nằm úp sấp trên người hắn ta, đưa lưỡi đốc Lưu làm sao chịu được tư thế hấp dẫn như thế của Dương Phỉ Phỉ. Tâm tư ngứa ngáy, rất nhanh liền khúm núm dưới công phu của cô ta. “Được rồi, anh sẽ nói cho em biết, nhưng nhớ kỹ là phải giữ bí mật đó”“Yên tâm đi” Dương Phỉ Phỉ cười duyên, trong lòng lại cực kỳ hận. Tên đàn ông thối tha, muốn nói thì nói, mè nheo như vậy thì còn là đàn ông hay không? “Người do tổng công ty chỉ định chính là cặp đôi mới nổi trong giới giái trí gần đây, vợ chồng Hạ Tư Lạc” Thế nhưng ngoại trừ sự xuất sắc của hai vợ chồng họ thì khí chất mới chính là nguyên tố quyết định. Bên cạnh đó, tình cảm thắm thiết giữa họ lại vô cùng phù hợp với chủ đề của nhãn hiệu nước hoa LOVE. Hắn ta không thể không công nhận tổng công ty bên kia thật sự tinh mắt. “Là họ!” Trong mắt Dương Phỉ Phỉ xẹt qua tia sáng chết chóc, trong lòng đã đem Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng mắng tới tám đời tổ tông. Không ngờ người được tổng công ty chỉ định lại chính là người mà cô ta hận nhất. Chết tiệt! Chẳng lẽ cô ta không thể đạp qua xác của tiện nhân Tô Khinh Lăng kia sao?“Giám đốc Lưu, anh không phải đã nói cần diễn viên phụ phối hợp với hai người họ sao? Vậy anh cảm thấy em thế nào?” Thu lại sự không cam lòng nơi đáy mắt, Dương Phỉ Phỉ lại dùng mỹ nhân kế với giám đốc Lưu. Cô ta quyết định, cho dù không làm diễn viên chính thì cũng muốn chen một chân vào vai phụ. Hừ! Vai phụ thì vai phụ, cô ta sẽ không để cho Tô tiện nhân kia sống dễ chịu như vậy. “Cái này thì còn phải xem biểu hiện của em như thế nào” Giám đốc Lưu cười ám muội với Dương Phỉ Phỉ, sau đó đưa tay lên xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô ta. Dương Phỉ Phỉ thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt cũng toàn ý cười. Cô ta đưa tay ôm lấy thân hình mập mạp của giám đốc Lưu, cười khẽ vào tai hắn ta. “Vậy thì phải xem giám đốc Lưu muốn được phục vụ như thế nào”Dứt lời, hai bóng dáng trần truồng lại quấn lấy nhau
Truyện Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai thuộc thể loại ngôn tình kết hợp với xuyên không của tác giả Luyến Nguyệt Nhi. Truyện có nội dung vô cùng hài hước và có tính giải trí cao nhưng vẫn mang chiều sâu. Tô Khinh Lăng xuyên về Nam Diệu hoàng triều, sau đó vác về hai món quà kỷ niệm đặc biệt lớn là… chồng cùng con trai. Ông chồng cổ đại này rất đẹp trai nha, đi dạo phố thôi cũng có vài cái đuôi. Thế rồi không hiểu sao lại đột nhiên trở thành một minh tinh siêu nổi tiếng, hoa đào ném khắp nơi, hồ ly tinh đeo bám điên cuồng, lại càng khiến cô không thể không cố gắng bảo vệ ông chồng người cổ đại “thuần khiết” vốn là vương gia Nam Diệu hoàng triều, sau đó trở thành đế vương một nước. Không ngờ rằng tình yêu một nửa của đời mình lại có thể đến từ một không gian khác. Sau khi cùng nàng trở lại thế giới của nàng mới biết nơi đây rực rỡ biết bao nhiêu. Đùng một cái, hắn trở thành cái gì mà Sao Kim với chả Sao Hỏa mới biết thì ra đào kép nơi đây lại có địa vị cao như vậy. Hắn kinh ngạc nhưng không chán hiện tại không phải là vương gia, cũng không phải là đế vương, hắn chỉ là một tên nam nhân bình thường, một nam nhân cam nguyện nuôi gia đình cùng cưng chìu vợ yêu. Cho dù một mình tại nơi xa lạ hắn vẫn không hối hận khi lựa chọn đứng bên cạnh nàng…
bảo vệ ông xã đẹp trai